người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình
nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn
khi tự mình không bước tới
thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó
còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn
mà có khi đau đớn hơn tù đầy
có khi u ám hơn sự chết
vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được
tôi thương
nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ
cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa
chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn
mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta
có thể phủ nhận
có thể chối cãi
nhưng sự thật là con người chẳng bao giờ cảm thấy thiếu cô đơn...
ừ thì tôi đang hạnh phúc
nhưng sâu thẳm ở một góc nào đấy tôi vẫn cảm thấy cô quạnh
tôi sợ vụt mất cái hạnh phúc nhỏ bé trong tầm tay này...
buồn cười...
có những khi vai kề vai mà vẫn cảm thấy buốt lạnh
lại những lúc tưởng chừng cô đơn nhất bỗng nghe thật ấm áp...
cuộc đời là con đường dài lạnh lùng và mỏi mệt...
vô tâm đến tàn nhẫn...
có thể trên con đường ấy sẽ xuất hiện một vài tia hạnh phúc
nhưng cuối đời rồi cũng sẽ nhanh chóng qua đi
mong cho nỗi cô đơn nhẹ như gió thoảng...
và thế là hạnh phúc...
..cô đơn là khi 1 mìh lag thag trong mưa...
1 mìh khóc..
mog mưa xóa hết nước mắt...
xóa hết nỗi buồn...
cô đơn là khi 1 mìh trong phòg trốg...
muốn có ai đó gọi điện..chỉ để nói 1 câu XIN CHào...
muốn có 1 cái nắm tay..chỉ để biết mìh kô 1 mìh...
cô đơn là cho đi mà không có người nhận
là muốn nhận mà chẳng có ai cho
cô đơn là chờ đợi
mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến.
càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng bùn chán
đã bùn chán mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau
vì trong cuộc đời
mỗi người đều có hai thế giới
thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội
thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng
vô nghĩa
....lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ...
Vì thế
người ta có thể cô đơn giữa đám đông.
chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương
chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm
làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp.
chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn
mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta
người ta đi tìm chân trời mới
lòng sao lại buồn
hay ta buồn cho ta
cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này ...
cô đơn
cảm giác không thể gọi thành tên
một mình trên đường ...
dòng người vẫn đi
vẫn ồn ào ...
một mình ta lặng lẽ ... Vậy là cô đơn !!!
cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa ...
một mình khóc
mong mưa xoá hết nước mắt để mai mình vững vàng hơn ...
không biết tự bao giờ…
kể từ khi tôi biết được ý nghĩa của sự cô đơn là gì...
kể từ ngày tôi lặng lẽ xây một bức tường dày
ngăn cách trái tim tôi…
cô đơn không phải là thiếu bạn
khi bên cạnh tôi lúc nào cũng đông vui bè bạn
nói cười vui vẻ đến nhức cả đầu
hay cô đơn lại càng không phải những lúc tôi khóc và có người bên cạnh dỗ dành…
cô đơn là khi
tôi ngồi im giữa đám đông bạn bè
ngẩn ngơ suy nghĩ
cô đơn là khi
tôi lặng giấu những giọt nước mắt chảy dài trong buổi party
cô đơn là khi
tôi nghe thấy tiếng biển thì thào những lời an ủi nhưng bạn tôi
đơn giản
chỉ nghe tiếng sóng xô bờ
cô đơn là khi
tôi bỏ chính tôi mà đi
lang thang
viễn du không mục đích trong sa mạc quá khứ...
bạn sẽ nói
cô đơn có gì đẹp?
cô đơn chỉ mang lại nỗi buồn
người ta chẳng ai muốn cô đơn cả
thế nhưng tôi
lại yêu nỗi cô đơn.
Ttôi yêu những buổi chiều một mình
tôi rảo bước trên đường dài nhìn ngắm bao người vội vã đi ngang
thấy thời gian với mình như chậm lại
tựa như tôi đã trở thành người khách lạ
dừng chân mệt mỏi bên lề con đường cuộc sống
tôi yêu những buổi tối lặng im ngồi 1 mình
tai dịu dàng nge những giai điệu thân quen
rúm ró trong những lớp quần lớp áo
liếc nhìn người ngồi bên cạnh và thấy họ cũng cười vui.
tôi yêu khoảng thời gian yên bình ấm áp trên xe
mình tôi với tôi
với những kỉ niệm trôi ngang trí nhớ
vùn vụt qua đi như khung cảnh bên ngoài cửa kính...
tôi yêu đêm đen đầy sao
lạnh buốt da khi tôi bước chân về nhà...
bên tai thánh thót nhạc buồn
tôi ngửa cổ nhìn trăm vạn ngôi sao
cố nhận biết một ánh sao băng...
một điều ước ư?
sao mà xa vời quá...
tôi yêu những đêm lặng bước trong những giọt mưa sa...
thấy mưa giăng đầy trên tóc
trên áo và cả trong mắt
ông trời khóc dùm tôi đấy
phải không?
tôi yêu sự tĩnh lặng...
tôi yêu đêm...
yôi yêu tiếng mưa...
tôi yêu vẻ đẹp não nề và trong vắt của sự cô đơn...